Người ta nói sống hạnh phúc khi ít nhất có một người bạn tri kỷ để tâm sự, một người mà mỗi khi buồn mình lại nghĩ ngay đến họ, mỗi khi vui lại muốn nhấc điện thoại lên để kể cho họ nghe, mỗi lúc thấy bâng khuâng hay cô đơn thì người đầu tiên ta muốn gặp là họ, chỉ để nói những chuyện không đâu, chỉ để xả cơn tức tối trong lòng, chỉ để trút nỗi giận hờn... Và họ- họ sẽ ngồi lặng yên để lắng nghe ta nói, cho ta một bờ vai để dựa mỗi khi thấy mệt mỏi quá, cho ta một cái ôm trìu mến khi lòng ta quá nỗi đơn côi, cho ta một lời động viên dù rất giản đơn nhưng thật ấm lòng mỗi khi ta thất vọng tràn trề... và có khi chẳng cần nói thêm điều, chỉ nhìn vào mắt ta họ cũng hiểu ta đang buồn và ta cần họ biết nhường nào?! Nhưng với mình, người đó không xuất hiện, không bao giờ có, chưa bao giờ có... Thấy mình thật bất hạnh quá!
Còn chồng! Anh chỉ là chồng em, không thể là người bạn tri kỷ như em mong muốn và chắc là em đối với anh cũng vậy, vì giữa hai ta quá khác biệt, có một khoảng cách vô hình thật lớn ngăn cách em đến gần anh hơn dù rằng em luôn cố gắng và đã cố gắng thật nhiều! Và rồi em lại tự trách mình, chắc lỗi tại em quá ư viển vông và lãng mạn, chắc tại em đã sống quá khép kín... và trăm ngàn lý do nữa em cố nghĩ ra để thay đổi mình, để hợp với anh hơn nhưng không phải chỉ riêng em cố gắng được thôi đâu anh... Em nhận ra anh đã quá vô tâm với cảm xúc của vợ, anh không biết em khóc khi nào, em khóc vì sao và đôi khi anh không biết đằng sau nụ cười của vợ là đôi mắt vẫn đẫm buồn. Cũng chẳng trách anh được vì bản tính anh vốn thế, nhưng cũng không phải thế! Em vẫn thấy anh luôn là chỗ tâm sự tin cậy cho những người bạn của anh, những cô bạn đồng nghiệp, những cô em họ... Anh vẫn cho họ những lời khuyên tốt và có thể đồng cảm với nỗi buồn của họ, anh vẫn có thể nhận ra trong ánh mắt họ có điều gì u uẩn và anh nói với em thế, kể với em thế và em chạnh lòng, thấy có gì đó như nhói buốt... như thế đâu phải anh vô tâm, hay chỉ là vô tâm với riền mình vợ anh, hay chỉ là anh mãi không thể mở khóa trái tim em?!
Em tự an ủi mình, thôi đành thế, có lẽ duyên nợ từ kiếp trước nên bây giờ ta phải trả nợ duyên nhau. Có lẽ kiếp trước em đã nợ anh ân tình lớn lao nên kiếp này em phải trả anh bằng những ngày tháng đau khổ, dằn vặt và hy sinh. Em chấp nhận hy sinh tất cả cho anh, cho mối duyên nợ này. Dù có thế nào em cũng không cố gắng tự tìm cách rời xa anh một lần nữa... Em biết, rồi một ngày nào đó anh sẽ trả lại em hết bao nhiêu đau khổ em đã gây ra cho anh, và còn gấp nhiều lần hơn nữa nhưng em bằng lòng đón nhận tất cả không hề oán trách. Đã có những lúc em nghĩ và mường tượng ra cái ngày đen tối ấy, ngày em phải nhìn anh bên một người khác, dành tất cả tình cảm cho một người đàn bà khác nhưng biết đâu em lại thấy nhẹ lòng, nhưng biết đâu thấy anh hạnh phúc thì em mới hạnh phúc?!
Em vừa nghe ai đó nói: nháy mắt là hết một kiếp người! Ừ thôi, đời người ngắn ngủi, dù đau khổ, hờn ghen, yêu thương hay hạnh phúc, nhớ nhung cũng tan thành cát bụi, thành mây khói mà thôi! Vậy nên em cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, để cho lòng mình thanh thản, để cuộc sống êm đềm trôi và dù sóng gió bão giông đến em cũng không làm mình tổn thương, em sẽ sống vì một điều, một điều còn hư vô với em...
0 nhận xét